10 thg 11, 2010

Who I'm?

Tôi là ai ? là gì ? giữa bộn bề cuộc sống này...
Tôi đã tự mình hỏi hàng trăm lần và cũng hàng trăm lần tôi ko thể trả lời đc


Nếu bạn nghĩ tôi là một cọng cỏ dại
Thưa vâng !
Đúng ! Tôi là cỏ dại nhưng là 1 cọng cỏ dại đầy bản lĩnh.Dù cho có vô vàn sự dẫm đạp thì tôi vẫn sống và tràn đầy sự kiên cường.
Nếu bạn nghĩ tôi là hoa bồ công anh
Phải rồi !
Tôi là một bồ công anh đầy hiên ngang,vươn cao mình theo làn gió và theo gió bay thật cao thật xa.
Nếu bạn nghĩ tôi là một đóa hướng dương
Cũng được !
Nếu thế thì chắc chắn tôi sẽ rất kiêu sa và đầy kiêu hãnh dưới ánh nắng mặt chói chang.
Còn nếu mà bạn nghĩ tôi là một tảng đá...
Ừ thì...cũng có thể
Nếu mà tôi là tảng đá thì tôi sẽ mãi vô tri vô giác,ko cần quan tâm đến bất kì điều gì cả...
.
.
.
Nhưng mà,sự thật thì tôi chả là bất kỳ thứ gì mà bạn đã ví cả.Tôi chính là tôi...là một cô gái rất bình thường.
Tôi cũng như bao người khác,tôi cũng muốn được có tình yêu,muốn đc nâng niu,muốn đc trân trọng và khát khao yêu thương...
Ấy thế mà nào có được như ước muốn đâu...
Tôi cũng đã từng ước mơ rất nhiều nhưng rồi cuối cùng thì sao ?
"Ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ"
Tôi đã từng có hạnh phúc ư ?
Ừ...là những hạnh phúc ko trọn vẹn...
Những hạnh phúc ko thể níu giữ lại dù cho...tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa....thì cuối cùng cũng chỉ biết "bất lực"
Đau không ?
Đau lắm chứ !

...Xa yêu thương
Từ bỏ một giấc mơ...
Ôm lấy hy vọng mong manh để rồi lại vô vọng từ chính những gì mà mình đã khát khao ấy...
Tôi không biết tại sao mà cuộc đời lại cho tôi quá nhiều nỗi đau...
Số phận đặt ra cho tôi kiếp sống của một kẻ cô đơn ko tình yêu,ko mơ ước
Định mệnh tạo hóa cho tôi 2 chữ "cô đơn"

Để rồi tôi lại luôn lầm lũi,một mình gặm nhắm lấy nỗi đau của chính mình trong tuyệt vọng...
Tôi không thể biết đc sau này mình sẽ ra sao....sẽ như thế nào nữa...
Nhưng tôi biết rõ...tạo hóa vẫn sẽ mãi mãi không buông tha cho tôi đc sống và đc có một hạnh phúc trọn vẹn mà sẽ mãi mãi là một hạnh phúc mong manh,một hạnh phúc xa mãi...xa tầm tay...
Cứ mỗi lần tôi muốn nắm giữ điều gì...thì y như rằng...nó lại vụt tan như làn khói...
Tôi mệt quá...
Tôi ko muốn nằm giữ lấy điều gì nữa
Chỉ còn biết vững tin và trân trọng lấy những gì còn lại trước mắt
Tiếp tục bước tiếp trên con đường dài vô tận

Dù cho chỉ còn lại một mình
Thì tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng...
Vì tôi là chính tôi
Là một cô gái có vẻ ngoài khá mạnh mẽ nhưng bên trong tâm hồn...tôi chỉ là 1 làn sương mỏng manh có thể bị xé toạc ra...bất cứ lúc nào...
...
Vẫn phải cố gắng ư ?
Dù rằng....đã thật sự muốn gục xuống
Nhưng thà là phải lết đi chăng nữa thì tôi cũng nhất quyết ko để cho cái cuộc đời độc ác này được đắc thắng đâu*Cười*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét