12 thg 12, 2010

Sesshoumaru - My youkai ♥


Sesshoumaru có lẽ là nhân vật tuyệt vời nhất của nữ tác giả Rumiko Takahashi. Anh mang trong mình sức mạnh và niềm kiêu hãnh của một youkai hoàn hảo với phong thái đứng cao hơn thiên hạ. Anh là sự kết hợp hoàn mỹ của vẻ đẹp bốn mùa trong tự nhiên: phong, hoa, tuyết, nguyệt


Tự do như gió

Kiêu hãnh như hoa

Lạnh lùng như tuyết

Bí ẩn như vầng trăng

Một vẻ đẹp thật khiến người ta ngưỡng mộ!

Nhưng đấy chỉ là những điều người ta dễ dàng nhận thấy qua vẻ bề ngoài của anh, có thể nói anh là một biểu tượng của vẻ đẹp, sức mạnh và niềm kiêu hãnh. Chính vì thế họ sợ anh, họ không dám lại gần anh, họ luôn giả dối với anh, họ tìm cách lợi dụng anh. Không có ai thật lòng yêu thương anh, thật lòng quan tâm đến anh, thật lòng lo lắng cho anh và thật sự cần anh. Anh là đứa trẻ không ai cần và cũng chẳng cần ai. Anh không biết buồn, anh không biết vui và cũng chẳng biết thế nào là cô độc. Người ta khóc khi người ta đau, người ta cười khi người ta hạnh phúc, người ta tìm đến với nhau khi người ta cô đơn. Đứa trẻ luôn đứng một mình, ngẩng đầu nhìn trời.


Như loài hoa trái mùa, cô độc mà kiêu hãnh…

Anh chọn cho mình con đường là dựa vào sức mạnh để sinh tồn. Nhưng anh càng mạnh thì càng có nhiều kẻ thù, anh càng mạnh thì càng có nhiều mối nguy hiểm, anh càng mạnh thì cuộc sống của anh càng trở nên lạnh lẽo. Chỉ còn là những đêm dài bất tận với ánh trăng bạc, những con đường dài thấm đẫm máu của kẻ thù và của chính anh. Anh vẫn luôn sống như thế qua chuỗi ngày vĩnh cửu của một youkai. Anh là người vô cảm? Có thể vì đâu ai cho anh cảm xúc của một con người? Nhưng tại sao anh lại là người sở hữu thanh kiếm của sự sống, thanh kiếm có thể mang đến hy vọng cho kẻ khác? Và thanh kiếm ấy luôn bảo vệ anh dù anh luôn căm ghét nó. Không giống những sinh vật tự cho mình là thông minh để chỉ nhìn thấy vẻ ngoài rồi đánh giá kẻ khác, thanh kiếm ấy đã nhìn thấu trái tim anh. Anh luôn là những điều mà kẻ khác không thể nhìn thấu ngoại trừ thanh kiếm và cô bé đó.

Như cơn gió tự do hát mãi khúc ca mà chỉ mình mình hiểu

Như bóng tối của trời đêm vô tận điểm xuyết những vì tinh tú

Như biển xanh sâu thẳm mà những đôi mắt nông cạn sẽ chẳng thể chạm tới đáy

Và Rin đã đến bên anh, sưởi ấm những tháng ngày dài bất tận của anh.Không giống như Kagura luôn ngưỡng mộ và khao khát sự tự do của anh hay Sara-hime, người đã bán cả linh hồn cho quỷ dữ vì anh, Rin đến bên anh như một điều hiển nhiên, những người giống nhau sẽ tự tìm đến với nhau để ở bên nhau, để bảo vệ nhau. Cô bé luôn tin tưởng anh vô điều kiện và trong đôi mắt vô tư, trong sáng đó chỉ có “Sesshoumaru-sama”. Có lẽ trên đời này chỉ mình cô bé nói rằng anh có trái tim rộng lượng và tử tế. Thanh kiếm kia hiểu anh bằng những ngoại cảm thần bí. Cô bé ấy hiểu anh bằng sự đồng cảm…Những đứa trẻ không ai cần tự hiểu nhau bằng những gì người khác không thể hiểu. Rin đến bên anh không phải để cầu xin sự giúp đỡ hay tìm một nơi để nương tựa. Cô bé ấy đói khát, yếu đuối bị con người xua đuổi đã tìm đến bên anh, một taiyoukai với sức mạnh hoàn hảo để bảo vệ anh, che chở cho anh. Rin là mặt trời của Sess. Mặt trời sẽ đùa nghịch cùng gió, sưởi ấm cho những cánh hoa, làm tan băng tuyết. Nhưng mặt trời không thể đuổi kịp mặt trăng. Rin vĩnh viễn không thể cùng Sess đi hết chặng đường dài hàng thiên niên kỷ vì cô chỉ là một "ningen". Thời gian luôn là khoảng cách đáng sợ nhất. Mặt trăng ngàn năm cũng chỉ có thể ôm dấu những nỗi cô độc và buồn cái điệu không ai biết đến mà thôi...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sesshoumaru-sama! có bao giờ Người tự hỏi bản thân mình thực sự cần gì chưa?



Đã ngàn năm rồi mà sao bước chân Người vẫn mải miết đi tìm lời giải cho mình,trên những con đường chỉ vương bóng hình của gió và tuyết lạnh, lẽ nào Người chưa bao giờ cảm thấy cô đơn?

Người là ai?

Phải chăng chỉ đơn thuần là một youkai lạnh lùng đầy kiêu hãnh, luôn khinh bỉ thứ tình cảm yếu đuối của loài người. Hay là một kẻ cô độc không tin tưởng bất cứ điều gì ngoài bản thân? Không có cảm xúc... không có trái tim...

Ai bảo là một Youkai thì không có cảm xúc?

Ai bảo một người như Seshoumaru-sama thì không biết yêu thương?

Khi sinh ra, chắc hẳn Sesshoumaru-sama cũng mang một trái tim có cảm xúc.Chỉ vì Người đã quá khắc nghiệt với bản thân, vì tâm hồn ấy đã không thể chịu đựng thêm bất cứ một tổn thương nào giống như những vết thương trong quá khứ, cho nên Người khép chặt trái tim ấy, phong ấn mãi mãi giữa mênh mông tuyết phủ để không kẻ nào chạm đến được, và cũng chẳng có ai can đảm đem nó trở về. Sesshoumaru đã chôn vùi trái tim như thế đó...Ở một nơi rất rất xa, nơi mùa đông ngự trị.

Tôi đã nghĩ lớp băng phong ấn ấy là vĩnh cửu.

Sesshoumaru-sama, vì sao Người lại căm ghét Inuyasha đến vậy?

Tôi biết lí do nhưng vẫn chạnh lòng xót xa, đâu đó trong tâm hồn ấy thiếu thốn tình thương, có dùng bao nhiêu lí do để ngụy tạo cho hành động của mình thì Người cũng không thể phủ nhận, đến giờ phút này Người vẫn tôn kính người cha ấy.

Vì không cho phép lòng kiêu hãnh của mình và dòng máu Youkai bị sỉ nhục...

Vì đứa em trai đó là bán yêu, kẻ mang trong mình một nửa dòng máu loài người-thứ sinh vật hạ cấp trong mắt Người....

Hơn tất cả là vì nó đã làm vỡ nát tất cả những hình ảnh oai hùng và đẹp đẽ của người duy nhất Seshoumaru-sama tôn thờ, ngưỡng mộ. Cướp đi cả tình yêu thương đáng lẽ Người nhận được. Có đáng hận không khi người cha ấy luôn giành những ưu ái đặc biệt cho Inuyasha-một thanh gươm vô địch, một tình yêu thương vô hạn...Những gì sama khao khát chỉ là được cha thừa nhận và dành lời khen ngợi cho mình dù là một lần. Nhưng không, Người không thể có những thứ ấy. Thứ Sesshoumaru-sama nhận được là một thanh gươm không thể chém giết, một thanh kiếm cùn vô dụng.

Vì không có được nên Người cướp đoạt, tất cả cũng vì quá kính trọng, quá tôn thờ cha mình. Không hay biết rằng suy nghĩ của người cha lại sâu sắc và ấm áp quá, mãi sau này khi không còn căm ghét em trai, Sesshoumaru-sama mới nhận ra.


Dù thế, tự lúc nào trong cái vai phản diện ban đầu Rumiko-sensei sắp xếp cho người, thật nực cười là Sesshoumaru lại luôn là vị cứu tinh cho nhóm Inu. Nếu thực sự muốn giết Inu, sama đã có hàng ngàn cơ hội. Giết em trai mình ư? trong khi chính Người lại đến để ngăn cản sự biến hóa của Inu.

''Inuyasha, ngươi không biết sợ ta thì ta còn hiểu nhưng chẳng lẽ ngươi không biết đau?''

Một câu thôi cũng đủ để hiểu cái tình của người anh, nhưng bản tính đầy kiêu ngạo lại không muốn thừa nhận:

''Ta có thể giết hắn bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ hắn còn không biết mình là ai thì không đáng để ta giết''

Lần nhóm Inu sa vào bẫy của cốt sương mù, nghĩ lại nếu không có Sesshoumaru-sama thì số phận của Kagome sẽ ra sao? nhóm Inu sẽ ra sao nhỉ?

Sesshoumaru-sama, ai đó đã mang trái tim ấy về bên Người?

Seshoumaru thực sự là một youkai không có tình cảm? Không! Sẽ giải thích thế nào cho sự xuất hiện của Người trước lúc Kagura ra đi...


Cô gái ngồi đó, cô độc giữa muôn trùng hoa với vết thương đang lan rộng, cô gái ấy đau đớn nhìn về nỗ lực của mình,cuối cùng thì cái sự tự do lâu nay cô kiếm tìm là đây ư? Biết rằng cái chết đang gần kề mà sao vần không nỡ ra đi, vẫn cố níu kéo từng khảnh khắc thời gian...

Và rồi...cô thấy...trong sương mù kia bóng một chàng trai hiện ra...

Là Sesshoumaru.

Sesshoumaru, với ánh mắt thương hại, thương hại chứ không phải tình yêu, và như vậy là đủ rồi..

''Cuối cùng...cũng gặp được...''.

Phải chăng chỉ là tình cờ khi Người đến bên cô gái Saruwatari bất hạnh ấy? Tôi biết điều ấy không phải do ngẫu nhiên.Và tôi biết Người đến để tiễn đưa cô, để bày tỏ lòng thương với cô.

Tôi thấy, hình ảnh Kagura dần hòa vào khoảng không bao la...

Tôi thấy, hình ảnh một youkai lặng lẽ...

...lặng lẽ...

Người đã muốn cứu vớt cho sự sống của cô ấy, nhưng không kịp...cho dù có rút Thiên sinh nha, cũng không thể ...

Biết không? Sesshoumaru-sama...

Kagura đã cười mãn nguyện trước khi tan biến giữa muôn hoa và gió. Không sao đâu, sama của tôi ạ, đừng trách mình vì không thể đến sớm hơn...

Vì cô ấy đã hạnh phúc khi ra đi, vì cuối cùng có thể được nhìn Người lần cuối...

Ngưỡi tiễn đưa cô bằng ánh mắt...

Kagura-sứ giả của gió ơi, nếu không thể nhìn thấy đôi mắt ấy nói gì, thì hãy cho tôi nói thay lời vĩnh biệt của Sesshoumaru-sama,


'' Yên nghỉ nhé, làn gió tự do"





Ai?

Nhưng ai đã khiến Sesshoumaru-sama thay đổi đến vậy, trước kia Người chẳng bao giờ hành động như thế, phải chăng từ khi Rin đặt chân vào cuộc sống của Người? Cô gái bé nhỏ loài người, người duy nhất khiến bước chân sama chậm lại, người duy nhất để Sesshoumaru-sama đứng lại để chờ.

Dường như đó là thứ ánh sáng mang trái tim Người quay về.Một youkai luôn khinh bỉ căm ghét con người, lại quan tâm đến một con người.

Phải nghĩ như thế nào đây khi Sesshoumaru-sama quăng đi vũ khí để rồi vội vàng lao đến cứu Rin, và một kẻ không chút khiếm khuyết nào lại mang một yếu điểm cực lớn, đó là nigen luôn đi theo Người.

Rin thực sự có ý nghĩa với Sesshoumaru -sama, có lẽ vì đó là kẻ duy nhất đến bên Người trong những thời khắc khó khăn nhất, hay vì người nhận ra cô bé ấy giống mình. Xuyên suốt Inuyasha, duy nhất một lần Sesshoumaru mỉm cười hạnh phúc, đó là khi Rin sống lại...

Có phải đó là một Sesshoumaru lạnh lùng tôi biết,một Youkai dịu dàng, ôm cô bé vào lòng:


''Tỉnh dậy rồi à?''

Giây phút ấy, có lẽ Người đã tìm ra điều bản thân mình thật sự cần chăng? Điều mà cha Sesshoumaru-sama cũng đã từng tìm thấy và trái tim Người không ngừng chối bỏ.

Có lẽ là tình thương

Giờ đây, trên cuộc hành trình vô tận của Youkai không chỉ là bóng tối và băng tuyết, có một cô gái bé nhỏ luôn theo sát chân Người, sưởi ấm và lấp đầy trái tim cô độc của Sesshoumaru-sama.

Vì sao cô bé ấy lại có ý nghĩa với Người đến vậy?

Vì sao một kẻ luôn khinh ghét con người lại để một Nigen như Rin bên mình?

Tôi đã tìm được đáp án khi nhìn vào gương mặt cô bé, Rin-con người đã mất hết lòng tin nơi đồng loại mình...một con người bị cuộc đời bỏ rơi, bạc đãi...có giống Người không? Một Youkai tàn nhẫn khát máu nhưng cô độc, một Youkai bị cuộc đời bỏ quên...

Chỉ là những đứa trẻ không ai cần

Có giống người không? cô bé đó...

Cho Người một chút ấm áp...

Cho Người một chút cảm xúc...

...một chút yêu thương...

Cuối cùng thì Sesshoumaru đã tìm được thứ mình kiếm tìm, để biết trên thế gian vẫn có thứ để Người quan tâm, để Người quý trọng...

Rin sẽ mãi mãi bên cạnh Người chứ?

...mãi mãi...?


Liệu trên thế gian này, có thứ gì là tồn tại mãi mãi không?

Và trong vũ trụ bao la ấy, có điều gì là không đổi thay?

Tôi đã nghĩ rất nhiều về Rin và Sesshoumaru-sama, về khoảng thời gian của họ, và tôi biết trông chờ vào điều kì diệu nào đây để đổi thay tất cả, để cô bé loài người ấy mãi mãi bên cạnh vị sama của tôi. Cái chất độc mang tên thời gian có thể không ảnh hưởng nhiều đến Người, nhưng còn Rin, chỉ là một con người nhỏ bé chẳng bao giờ chống lại được những tác động của nó. Vòng tuần hoàn ác nghiệt ấy dường như đã an bài cho tất cả các loài sinh vật vốn tồn tại trên thế giới này, sự khác biệt nằm ở vết thương mà nó gây ra.

Rin rồi sẽ trưởng thành và xinh đẹp, cảm nhận được những điều mới mẻ hơn, những cảm xúc mãnh liệt mà tuổi trẻ đem lại...nhưng, không thể mãi tươi trẻ, như cuộc đời luôn có sự bắt đầu và kết thúc, cô ấy-Rin liệu có tránh được vết thương của thời gian không....?Trong khi đối với Youkai vài chục năm chỉ tựa làn gió thoảng qua, Người vẫn ở cái dáng vẻ trẻ trung và phong độ như thế...


Không!

Và nếu, chỉ là ''nếu'' thôi...nếu như một ngày bên Người không còn hình bóng bé nhỏ đó, điều gì sẽ xảy ra cho trái tim Sesshoumaru-sama đây?

Tôi không muốn nghĩ đến, không muốn tưởng tượng về một ngày như thế...Ngày mà trái tim Người một lần nữa hụt hẫng, một lần nữa đau, và rồi Người sẽ lại khép trái tim mình và vứt bỏ nó, như rất lâu về trước...

Không đâu, ngày đó sẽ không đến đâu...

Tự nhủ mình như thế...

Cố gắng nghĩ đến một giải pháp tốt đẹp hơn ...nhưng thật vô nghĩa, vì tất cả câu trả lời nằm ở tương lai, tôi chỉ biết đợi chờ, và hi vọng...

Vì cô gái ấy là duy nhất!

Tôi biết định nghĩa ''mãi mãi'' trong trái tim Rin, và cả trong trái tim tôi nữa. Vượt qua khoảng cách của thời gian, ''mãi mãi'' của Sesshoumaru-sama và Rin là bên nhau trọn đời, là khi linh hồn đã không còn thuộc về thể xác,...'' mãi mãi'' ấy sẽ là trường tồn cho đến khi một trong hai quên mất mình là ai.Tôi biết...cho nên những điều tôi lo lắng đó chẳng còn là vấn đề to tát, vì đã có thứ keo kì dệu kết dính định mệnh Rin và Người...

Người là ai kia chứ?

Tất nhiên là một yêu quái mạnh mẽ quyền năng, là chủ nhân của thanh kiếm phục sinh, kẻ dám đương đầu với chúa tể địa ngục...tất cả những danh từ ấy đều thuộc về Sesshoumaru-sama, là một youkai như thế, lẽ nào Người lại không thể mang lại một cuộc sống vĩnh hằng cho Rin?

Câu trả lời Người đã tìm được qua bao năm tháng, lẽ nào Sesshoumaru-sama lại buông tay rời bỏ? Tôi hiểu cá tính ấy, vị sama của tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ không bao giờ buông tay.

Bởi Rin là duy nhất, kẻ duy nhất có thể lay động Người...

Cởi bỏ vẻ ngoài sắt đá ấy, tôi cảm nhận được trái tim Người đang đập. Có những lúc cảm thấy thương Sesshoumaru-sama, thương tuổi thơ chẳng được quan tâm, thương trái tim băng giá, thương tháng năm cô quạnh của Người. Nhưng Rin đã đến, trao cho Người những thứ quý giá, ánh sáng và hi vọng.

Bởi nếu không có Rin, thì đã chẳng có một Sesshoumaru của ngày hôm nay, đã chẳng có một người như tôi, kẻ dại khờ đem lòng yêu Người nhiều đến thế.


Tôi yêu thích Sess ngay từ khi bắt đầu đọc Inu.

Anh đã từng làm nhiều hành động sai trái, bàn tay anh đã nhuốm máu nhưng tôi nghĩ đó là vì anh cô độc, anh không nhận được đủ tình yêu để lấn áp đi tên yêu quái trong con người anh.

Trong mắt tôi, anh đáng thương hơn là đáng trách. Anh sinh ra trong một gia đình đầy rối ren, mâu

thuẫn và không có đủ tình yêu thương. Hành trình của anh chìm trong biển máu, anh ko có ai làm bạn,

ko có người thân ngoài tên tiểu yêu trung thành vẫn đi theo anh.

Rồi mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Rin đến với cuộc đời anh, cô bé cứu anh thoát chết nhưng đồng

thời cũng đc anh trao cho một cuộc sống mới. Rin đi bên cạnh anh, nhẹ nhàng và ấm áp trong cái thế

giới yêu ma tàn khốc.


"Ta là gió... gió phải được tự do..."


Nếu đã đọc Inu và là một fan cuồng nhiệt của Sess, chắc hẳn bạn cũng như tôi, đều không thể quên đc

Kagura, một người con gái quan trọng trong cuộc đời của sess. Cô là một phân thân của Naraku, bị

cầm tù về thể xác và tâm hồn nhưng Kagura chưa bao giờ đánh mất trái tim của gió, trái tim luôn khao

khát tự do, hướng về “vùng đất hứa” của một ngày nào đó… Gió là một trong 4 nguyên tố lớn của

thiên nhiên, “gió vô hình vô săc chỉ có thể nhận thấy qua sựu lay động của cỏ”, gió luôn chưa đựng

điều bí ẩn chẳng bao giờ có thể khám phá… và Kagura-sứ giả của gió, một cô gái xinh đẹp mặc

Kimono và có tính cách mạnh mẽ đã đem lòng yêu Sess- sama. Dường như quyền lực to lớn của

Naraku cũng không đủ để giam cầm những cảm xúc trong sáng của một cô gái. và trong những giờ

phút cuối cùng của cuộc đời, cô vẫn tìm đến anh, tìm đến một cái chết nhẹ nhàng và thanh thản:

"Trước khi chết, ta muốn nhìn thấy Sesshoumaru lần cuối. Chỉ vậy thôi…”

Cô đc sinh ra và không thể quyết định một cuộc đời, nhưng cô được chon cách kết thúc một cuộc

đời, và đó là ở bên cạnh sess- sama.

Tình yêu của Kagura dành cho sess là không thể bàn cãi nhưng còn tình cảm mà sess dành cho cô và

Rin đâu mới là tình yêu thì vẫn là một ẩn số.

Rất nhiều bạn cho rằng, đối với Kagura, Sess chỉ có sự thông cảm, còn đối với Rin cũng chỉ là tình

anh em thuần túy. Nhưng đối với cá nhân tôi, sức mạnh to lớn có thể lấn áp một con quái vật chỉ có

thể là sức mạnh của tình yêu. Anh đã không còn giết người như một con yêu quái khát máu kể từ

ngày anh gặp Rin, anh bắt đầu biết đau đớn trước khi mất mát một ai đó. Và anh đã đau khi Kagura

chết.

Và vào cái ngày anh đến tìm mẹ mình, khi Rin dường như đã chết hoàn toàn, tôi như cảm nhận được

cảm xúc bùng nổ trong con người anh. Đúng như mẹ anh đã nói, anh không còn là mình khi biết Rin

đã chết, đó là sự bất lực của một người đàn ông khi không bảo vệ được người con gái mà anh ấy yêu

_ đó là điều mà tôi cảm nhận đc_ tôi đã khóc. Nếu so với những tập đầu thì Sess bây giờ thật yếu

đuối, anh đã khụy ngã khi biết Rin chết. Từ bao giờ Rin đã là chỗ dựa tinh thần cho anh, là nơi anh tìm

thấy những gì bình yên nhất trong tâm hồn mình.

Tôi đã từng hỏi mình nhiều lần rằng, đối với Sess, anh dành tình yêu cho Kagura hay là Rin. Nhưng

điều đó dường như không quan trọng bằng việc anh đã thay đổi, trong con người anh đã có tình yêu,

anh biết yêu thương và bảo vệ những người xung quanh anh, dù bản tính tự cao của anh ngăn anh

thừa nhận điều đó, nhưng những hành động của anh thì lại chứng minh điều ngược lại. Từ nay trở đi,

trên còn đường đời bất tử, anh sẽ không còn cô độc nữa.

Đó chỉ là một trong ít những điều mà tôi cảm nhận đc từ Sess-sama nhưng cũng đủ để các bạn

cảm nhận được tình yêu và sự kính trọng của tôi dành cho Sesshoumaru-sama


Sesshoumaru _ người anh hùng bất tử trong lòng tôi_
  
   Bức thư của Sess
...gửi đến Rin!!
Dù có là năm năm, mười năm, hai mươi năm... một trăm năm, một vạn năm, ta vẫn gọi em là “cô bé”. Em có giận ta không?
Dù có là mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… cho đến tận cùng của ngày tháng ta trong vũ trụ này, ta vẫn muốn gọi em như ngày đầu tiên ấy. Em có còn thuộc về ta không? Cho nên, em- cô bé- hãy ngồi lại đây bên ta.

Không, ta sẽ không nói gì đâu. Ta vốn là kẻ không biết diễn đạt những gì mình nói thành những ngôn từ thuận tai người nghe. Và có lẽ em cũng không cần nghe ta nói. Thôi thì cứ nhắm mắt lại, ở đây bên ta.
Và kể cho ta nghe về giấc mơ của em nếu muốn.
Đừng mơ thấy ác mộng để rồi lánh xa ta với những giọt nước mắt, điều đó làm ta cảm thấy bất lực.

Phải, bất lực.
Ta luôn cho mình là kẻ mạnh, nhưng ta không phải là thánh thần.
Nếu ta có sức mạnh của thánh thần, ta sẽ đổi thay qúa khứ, đem những gì đã mất về cho em.
Nếu ta có sức mạnh của thánh thần, ta sẽ cho em mười ngàn điều ước để hạnh phúc luôn ở bên em.
Nếu ta có- chút ít thôi- sức mạnh của thánh thần để bảo vệ em ngay cả trong những giấc mơ… Mà như thế thì em có còn ở lại bên ta? Mà thôi em ạ, ta chẳng phải thánh thần và em cũng chỉ là cô bé. Cứ cười hiền ngoan như thế và nhắm mắt ngủ yên bên ta. Cứ để ta tin giây phút này cho đến vạn năm sau em vẫn cứ ở bên ta. Cứ để ta tin chúng ta đã ở bên nhau từ vạn năm trước, cùng với ánh sáng đầu tiên của Nữ thần Mặt trời tươi sáng thế gian.

Cánh đồng rộng thênh vì em và ta đều qúa nhỏ. Mưa rắc qua chiều đông dịu dàng có lạnh bàn tay em? Ta không nắm lấy tay em đâu. Cho nên em hãy cầm lấy tay ta này, cô bé. Và hãy bước cùng ta qua cánh đồng mưa này với ánh mặt trời trong mắt và nụ cười ngọt như nước suối.

Ta không chờ em đâu nên hãy nắm tay ta thật chặt. Nếu như ta có thể uống được nụ cười em để tin rằng em vĩnh viễn thuộc về ta... Vì em vốn mỏng manh như thế, cười tươi như ngọn cỏ giữa cánh đồng. Chiều đông heo hắt có làm em sợ hãi? Thế thì ta có thể làm gì được cho em? Mưa rắc qua tóc em và làn môi run nhẹ trong hơi lạnh. Ta không ôm lấy em đâu, cho nên em hãy dang rộng tay nắm lấy ta này, cô bé. Cô bé của ta, đừng ngốc nghếch mà đứng yên nơi đó với đôi bàn tay lạnh. Tay ta, áo ta, thân thể ta và cả trái tim ta ở đây này, cô bé. Chỉ cần em muốn, bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho em. Nhưng chiều vẫn buông trên triền dốc, và em vẫn chỉ bên ta lặng im với tiếng thở dài tan nhanh trong sương. Nghĩ cũng lạ, nếu như ta muốn ôm lấy một cơn mưa thì cũng chẳng khó hơn ôm lấy em. Nếu như ta muốn chạm tới một ngôi sao thì cũng chẳng rụt rè hơn khi chạm vào em.

Em là gì nhỉ? Thanh khiết với vành môi hồng để không phải là mưa. Nhảy chân sáo trên những cánh đồng hun hút để chẳng phải là ảo ảnh. Những đêm em dựa vào ta, hơi ấm và hương cỏ trong mái tóc em khiến ta tin rằng em là thực. Nhưng tới khi ta quyết định ôm lấy em thì thế nào bình minh cũng đến. Thế là sao, hở em?

Những lúc như thế này cũng vậy. Khi ta muốn cầm lấy tay em thì cánh đồng đã ở phía xa.
Khi ta muốn đem em đến một nơi không còn mùa đông lạnh thì xuân cũng đã đến bật mở những chồi non tự bao giờ.
Có thể nào khi ta muốn giữ lấy em thì em cũng đã chẳng còn ở bên ta?
Cho nên cô bé với đôi mắt nâu hiền an nhiên như cỏ, hãy ở bên mùa đông ta lâu hơn một chút, một khoảnh khắc thôi để ta giữ nó làm vĩnh viễn, nghe em. Rồi để khi ta lang thang trên những cánh đồng như hôm nay thì ta có thể nhận ra tay ta cũng lạnh nếu thiếu bàn tay em nắm lấy.
Cho nên cô bé với tiếng cười giòn tan như mưa vỡ trong ta, hãy kể cho ta nghe những câu chuyện cổ tích ngô nghê ngốc nghếch được em đổi tất cả đoạn kết lại thành trùng phùng hạnh phúc- Để ta trong một khoảnh khắc thuộc về thế giới của em.

Nơi chỉ có ánh mặt trời và những cơn mưa đi qua cũng dịu dàng tan mất. Nói thật rằng ta không tin có một nơi như thế, nhưng ta thích thế giới đó của em. Cho nên cô bé với ánh nhìn lặng lẽ, hãy đến bên ta và hãy cười lên. Hãy để ta nhìn thấy mình trong đôi mắt trong veo và tin rằng ta là mặt trời trong mùa đông của em. Ta sẽ sưởi ấm được cho em, che cho em khỏi những cơn mưa và sự hiện hiện của ta còn sáng hơn cả sao trời. Mà làm được thế thì ta cần sức mạnh của thánh thần để làm gì nữa chứ?
Cho nên cô bé mỏng manh như sương sớm, hãy nắm lấy tay ta thật chặt. Ta không bao giờ nói đâu- Nhưng kẻ sợ phải mất nhau nhiều hơn có lẽ lại là ta. Ta đã mất em một lần. Ta đã vuột tay em một lần. Ta đã mất em hai lần. Ta đã bắt hụt em hai lần. Cho nên em sẽ không bao giờ mất ta như ta đã mất em. Dù có là mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… em cũng sẽ chẳng bao giờ mất ta… Cho nên cô bé, giây phút này thôi, ở lại đây để ta quên đi sự phù du của cuộc đời dù em là phù du của phù du vĩnh cửu.

Ngọn cỏ và hạt mưa rơi trong chiều đông sẽ vẫn mãi không tàn phai đi sắc phai tàn. Để cho ta chìm trong ảo mộng của cơn đau miên man suốt một đời một kiếp. Để ta hạnh phúc trong những tàn phai. Người ta nói trời nhỏ lệ khóc cho người. Trời còn có thể khóc, tại sao ta lại không?

Những chiều đông trượt dài trong thoáng chốc, không mưa, chỉ có nụ cười em chông chênh hai bờ sáng tối. Bàn tay em tìm ta lạnh ngắt đôi lúc làm ta giật mình. Đừng em ạ, đừng yêu thương ta vì ta chẳng thể cho em thêm nữa. Ta không thể sống một đời ảo mộng cùng em khi em chẳng ở bên ta. Em giật mình trong nỗi đau qúa khứ ôm lấy tương lai ta thảng thốt. Biết tìm đâu cho em và cho ta bến bờ vĩnh viễn, hả em?
Em ạ, đừng yêu ta. Vì ta chẳng thể yêu em nhiều hơn ta đã yêu. Em ạ, giấc mơ ấy hãy để một mình ta giữ. Dù có là mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm, một kẻ trống rỗng như ta có thể giữ giấc mơ em như mùa đông ủ sâu nhánh cây trong hơi lạnh. Cho nên cô bé ạ, hãy cười cho ta trong suốt mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… hãy khóc cho ta nước mắt trong suốt mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… Đem nụ cười nước mắt trả lại cuộc đời thay cho cả phần của ta. Làm thế vì ta, em nhé. Mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… tất cả trong phút giây này. Cho nên hãy ngồi lại đây với mái tóc ướt mưa, bờ môi và làn da dẫm hương hoa, những giấc mơ dại khờ trong đôi bàn tay lạnh. Lại đây với ta, tay ta, áo ta, thân thể và trái tim ta đây này, cô bé…

   Seshoumaru...

Người ta nói rằng anh lạnh lùng...
Người ta nói rằng anh nhẫn tâm...
Người ta nói rằng...

Và cả cha anh cũng nói rằng:

"Nếu ta không đưa chúng cho con, con sẽ giết chính cha của mình sao?"

Lần đầu, nghe câu nói này tôi đã giật mình. Lần thứ hai, thứ ba nghe đến nó thì tôi lại muốn khóc. Một người cha lại có thể nói với con mình như thế...


Đứa con đó đã làm gì?


Đứa con đó nó làm tất cả chỉ vì muốn vượt qua cha mình, có thể đạt tới tầm vóc của người cha nó kính trọng, tôn thờ đến mức nó có thể bỏ cả cuộc đời để đi theo con đường của ông. Đứa con đó nó kính trọng cha mình đến mức nó dồn tất cả những "sai lầm" của ông xuống đầu những kẻ vô tội, để trong khi tất cả coi thường ông thì nó vẫn kính trọng ông. Ông đã làm những việc mà nó căm ghét, khinh bỉ nhất nhưng nó không thể căm ghét, khinh bỉ ông. Nó vẫn gọi ông bằng tiếng “cha” tôn trọng nhất, tôn kính nhất.

Đứa con như vậy, nếu được cha nó dạy dỗ, bảo ban thì nó sẽ không thể như thế.

Anh cũng chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Một kẻ không ai cần nỗ lực tìm cho mình một vị trí trong cuộc đời này...

Anh đã tìm kiếm vị trí đó trong tim người cha, nhưng anh không thể làm được. Người cha đó không cần anh như anh cần ông ấy.




Một đứa trẻ không ai cần...


Ghét bỏ con người là có tội sao? Giết con người là tàn nhẫn sao?

Thế tại sao con người có thể giết yêu quái, có thể được tung hô, xưng tụng vì những "chiến tích" đó mà yêu quái lại không được phép căm ghét, khinh miệt, giết con người?

Tại sao con người có thể giết chóc vạn vật để sinh tồn, hay thậm chí chỉ để mua vui, trong khi có thể lên án những yêu quái?

Tại sao con người cho mình cái quyền lên án kẻ khác?

Thật sự, tôi chưa bao giờ cho rằng anh tàn nhẫn. Đó là cuộc sống của một youkai, một sinh vật lớn lên trong máu và nước mắt. Người ta chỉ gọi tiếng "ác" khi biết đó là sự tàn nhẫn mà vẫn làm, còn anh thì không coi đó là sự tàn nhẫn.

Con người- khi nấu một bữa cơm, giết đi vài con cá, vài sinh mệnh thì không ai cho rằng tàn ác. Thế tại sao gọi yêu quái là tàn ác?

Con người- bày ra đủ thứ trò chơi tàn nhẫn: đá gà, săn thú, bắn cung, thậm chí là đem tù nhân ra đánh nhau làm trò tiêu khiển. Trong khi yêu quái có qúa lắm cũng chỉ làm như vậy thôi, ai có quyền gọi kẻ khác là tàn ác?

Trong cuộc chiến để sinh tồn, yêu quái phải bước qua xác nhau mà sống. Ai bảo với anh đó là tàn ác? Làm sao anh có thể lựa chọn?

Thế mà chỉ vì vậy, anh bị bỏ rơi.

Cha hy sinh vì họ, cha đem tất cả những gì cha có cho họ, cha làm tất cả vì họ. Còn con...

Con chẳng có gì cả. Ngoài một thứ vô dụng mà con không cần tới.

Cha không cần con.

Một đứa trẻ không ai cần.

Trách nó không biết yêu thương, nhưng có ai cho nó yêu thương? Trách nó tàn nhẫn, nhưng ai cho nó biết thế nào là tình thương, ai cho nó biết thế nào là sự qúy giá của cuộc sống, ai ngăn bàn tay nó lại?

Nó đơn độc trong cuộc đời này tìm cho mình một vị trí, một mục đích để sống. Nó chỉ có một con đường là dựa vào sức mạnh để sinh tồn.

Nhưng nó càng mạnh thì nó càng cô độc, càng nhiều kẻ thù, càng nhiều nguy hiểm, và nó càng trở nên nhẫn tâm, càng khép mình lại.

Nó đẹp đẽ, mạnh mẽ chỉ để cho nó càng nghi ngờ hơn về mục đích những kẻ đến bên nó. Họ cần gì ở nó, họ cần cái vẻ ngoài hay sức mạnh của nó, họ muốn gì?

Một đứa trẻ không ai cần...


Người ta khóc khi người ta đau, người ta quát mắng khi người ta tức giận, người ta buồn khi người ta cô độc. Người ta an ủi nhau khi người ta đau khổ.

Đứa trẻ đứng một mình, ngẩng đầu nhìn trời. Không biết vui, không biết buồn, không biết thế nào là cô độc. Những nụ cười "càng cười càng nguy hiểm", thay vì báo hiệu cho niềm vui hay hạnh phúc mà là sự tượng trưng cho cái chết.

Kẻ mang tên của cái chết mà lại sở hữu thanh kiếm của sự sống.

Và thanh kiếm ấy lại bảo vệ kẻ đó.

Không giống như những sinh vật tự cho mình là thông minh để chỉ nhìn thấy vẻ ngoài để đánh giá kẻ khác, thanh kiếm ấy nhìn thấu trái tim kẻ sở hữu nó.


The heart with so much to give...

Seshoumaru, có phải tự trong thâm tâm anh nhận ra rằng Rin và anh giống nhau?

Những đứa trẻ không ai cần. Không ai yêu thương. Không ai che chở. Cố gắng kiếm tìm cho mình một vị trí trong cuộc đời này.

Những đứa trẻ không biết phải yêu thương ai, và cũng chẳng có ai để yêu thương.


The heart with so much to give...

Nực cười thay, chẳng ai cần trái tim đó của chúng.

So much to give... Nhưng không ai nhận. So much to give... Nhưng chẳng ai cần.

Cô bé đó chưa chịu tổn thương nhiều như anh để trở thành một kẻ khép kín trái tim mình lại, trở thành một kẻ không cần ai... như anh.

Có lẽ, trên đời này chỉ có một mình cô bé đó nói rằng anh có trái tim rộng lượng và tử tế.

Thanh kiếm kia hiểu anh bằng những ngoại cảm thần bí. Cô bé ấy hiểu anh bằng sự đồng cảm...

Những đứa trẻ không ai cần tự hiểu nhau.

Nếu từng được yêu thương, anh đã không từ chối yêu thương. Nếu từng được chấp nhận, anh đã không xua đuổi tất cả để ở một mình. Nếu từng được chăm sóc, anh đã không cô độc. Nếu đã từng được coi trọng, anh đã biết qúy trọng cuộc sống và sinh mệnh.

Cô bé ấy hiểu tất cả những điều mà những kẻ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của anh không bao giờ hiểu.

Cô bé ấy không nhìn anh là một taiyoukai lạnh lùng, nhẫn tâm, xinh đẹp, tài giỏi... Cô bé ấy nhìn anh như những gì anh đã cố che giấu. Một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Chúng ta giống nhau...




Người ta thấy anh xinh đẹp. Người ta thấy anh mạnh mẽ. Người ta thấy anh tài giỏi. Người ta thấy anh là một taiyoukai.
Và người ta không dám bước lại gần anh.

So much to give... Chẳng ai cần. So much to give... Không ai nhận.

Có ai thấy rằng anh cũng có phút giây yếu đuối? Có ai thấy rằng có lúc anh cũng cần sự giúp đỡ? Có ai thấy rằng anh cũng là một sinh vật có tâm tư tình cảm, cũng biết suy nghĩ và yêu thương? Có ai thấy rằng anh cũng cần có sự che chở?

Rin đến bên anh không để cầu xin sự giúp đỡ, không phải để yêu cầu. Cô bé ấy- yếu đuối, đói khát, lo cho mình còn chưa thể- đến để che chở cho anh, để giúp đỡ anh.

Những đứa trẻ không ai cần tự tìm đến với nhau. Tự hiểu nhau bằng những gì người khác không thể hiểu.

Người ta nói rằng anh thay đổi. Người ta nói rằng anh thiện lương dần.

Nhưng thanh kiếm ấy hiểu. Và cô bé ấy cũng hiểu. Trái tim anh là như thế.

To be continue...